Có đôi lần lòng nặng trĩu tâm tình
Mặc trên mình một chiếc váy thật xinh
Bất chợt người hỏi một mình ổn không
Nở nụ cười bảo mình trông xinh nhỉ
Có đôi lần thích cuộc sống cô đơn
Không người bên cạnh vẫn hơn thất tình
Người ta lại bảo sao mình vô vị
Mình bảo người ta quỵ luỵ quyến luyến
Có đôi lần phải đứng trước một người
Thôi một mình thêm dăm mười năm nữa
Những rung động dừng lại chưa thể yêu
Có đôi lần chênh vênh giữa cuộc đời
Muốn khóc thật to để vơi bớt sầu
Rồi lại ước một cơn mưa thật lớn
Nước mắt cùng hạt mưa mơn mớt buồn
Có đôi lần mình cảm thấy nhỏ bé
Muốn về nhà nép vào vòng tay mẹ
Rồi một cái ôm khe khẽ thầm thì
Mẹ ơi mẹ con không đi nữa đâu!