Gia đình tôi là gia đình gia giáo , nghiêm khắc và ba mẹ cũng tôi rất khó - đặc biệt là ba tôi , tôi rất sợ ông. Từ lúc bé tôi đã được bảo bọc và quản rất kĩ , tôi chưa bao giờ được đi chơi quá 9 giờ tối . Mỗi lần gần tới giờ giới nghiêm là ba mẹ tôi lại gọi ầm lên , nhiều khi chưa kịp ngồi ăn hết buổi tiệc là đã bị bắt về nhà . Vì thế tôi luôn ao ước sẽ được đi chơi về trễ hơn . Nhưng mãi đến sau này tôi mới hiểu lý do tại sao ba mẹ tôi lại như vậy ....
Thời gian thâm thoát thôi đưa , tôi là một học sinh khá giỏi trong trường đến cuối năm lớp 12 , tôi đã theo quyết định của ba mẹ , học nghành y sĩ tại trường đại học y dược . Tôi cũng là niềm tự hào của ba mẹ tôi , vừa ngoan vừa học giỏi , nhưng cuộc sống của tôi đã bắt đầu thay đổi khi tôi bước chân lên Sài Gòn học và làm việc .Thời gian đầu khi mới chập chững bước lên Sài Gòn tôi cảm thấy mọi thứ rất mới mẻ , lúc ấy tôi chỉ mới 18 tuổi , ngây thơ và cảm giác như một con thỏ được trả về sự tự do . Ở trong đấy tôi tự học tự làm , phải tự bương chải với rất nhiều thứ . Tôi không biết được rằng sẽ còn nhiều sóng gió nữa sẽ ập tới với tôi . Năm nhất , lên đại học tôi rất vui đi chơi tới tận khuya mới về cũng chẳng có ai la mắng , chẳng ai ngóng đợi . Và rồi lên năm hai bắt đầu tôi quen được một chàng trai , anh ấy hơn tôi hai tuổi đã đi làm và tính tình cũng rất tốt nên tôi đã quen anh ấy được tầm gần 1 năm , anh ấy và tôi dường như đã đủ tin tưởng cho nhau . Và đó cũng là lần đầu của tôi , năm đó tôi chỉ mới là sinh viên năm ba còn chưa tốt nghiệp được , nhưng chuyện xui rủi ngay từ lần đầu tôi đã mang thai .
Khi mới biết tin , tôi vô cùng hoảng sợ và lo lắng , không biết nên làm như thế nào , tôi mưới nhắn tin cho anh ấy , thật may mắn rằng anh ấy thương tôi và không chối bỏ trách nhiệm
Lo lắng
Anh ấy bình tĩnh an ủi tôi dắt tôi đi khám thì đã được 1 tháng 3 ngày . Nhưng tôi vẫn chưa dám nói cho ba mẹ tôi biết , tầm chừng ba tháng sau khi gia đình anh đã biết và muốn qua hỏi cưới tôi .
Lúc ấy tôi mới dám lấy hết can đảm để gọi điện nói cho ba mẹ tôi . Khi vừa biết tin ba tôi bàng hoàng, khuôn mặt thẫn thờ , rồi ông im lẳng lặng rời đi , cảm giác tôi lúc đấy vừa hoảng sợ , vừa buồn , vừa khóc không thành tiếng . Qua ngày hôm sau , dường như ba tôi đã suy nghĩ rất nhiều , một đêm mất ngủ , ba gọi cho tôi kêu tôi về quê và dắt người yêu tôi về theo . Tôi làm theo lời ba sớm hôm sau tôi về tới nhà , ba nghiêm nghị nhìn tôi với ánh mắt không vừa lòng và đầy hoài nghi , sau đó ông nhìn sang chồng tôi hiện tại và hỏi rất nhiều .Có lẻ đó là lần đầu tôi thấy ba tôi với vẻ mặt nghiêm nghị nhất nhưng tôi biết trong lòng ba vẫn rất lo lắng cho tôi . Sang tầm tháng sau nhà trai qua dặm hỏi rồi đám cưới . Lúc đó tôi đã mang thai được 4 tháng .Tính tình tôi bắt đầu thay đổi rất nhiều khó chịu với mọi thứ , ai làm gì cũng thấy khó chịu rất nhiều , rồi đến ngày gần dự sinh, tôi đã đọc rất nhiều cuốn sách về mang thai và sinh nở. Tôi nhận ra, mình không biết tí gì việc chăm sóc bé sơ sinh. Rồi khi con gái chào đời, tôi lại lo đến lúc chồng hết thời gian 2 tuần nghỉ chăm vợ con, tôi sẽ xoay sở làm sao. Ngay cả chuyện cho con bú, thay tã bỉm đã trở nên quá thuần thục, tôi vẫn lo mình sẽ làm sai . Chuyện bú mẹ với bú bình, chuyện sữa mẹ với sữa công thức…
Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó là 2 tuần nữa mới đến ngày dự sinh .Buổi trưa hôm đó tôi đang nấu ăn thì bỗng bụng rất đau . Theo thói quen tôi vào giường nằm nghỉ một tí , nhưng cơn đau ngày càng quặng tôi liền gọi ngay cho chồng và anh ấy đã đưa tôi vào viện . Sau một hồi thăm khám, bác sĩ quyết định cho tôi sinh thường. Mẹ bước vào phòng sinh trong tình trạng cơn đau bắt đầu tăng dần, cổ tử cung đang mở chậm. Cơn đau lúc đầu chỉ từng đợt, 10 phút có 1 cơn. Nhưng càng ngày, thời gian đau càng như dài .Các cơn co cũng diễn ra thường xuyên hơn, trong khoảng 10 phút có 3 cơn co như thế.
Mỗi cơn co khiến tôi đau tê dại không thể nào diễn tả bằng lời. Dẫu người ta có dùng hàng ngàn mũi kéo rạch khắp người vẫn không thế so được với cơn đau ấy. Vậy mà con vẫn bướng bỉnh không chịu ra. Dường như con vẫn lưu luyến căn phòng tối yên tĩnh dành cho riêng mình ấy, nên từ lúc vào phòng sinh là 7h tối hôm trước, mà đến 3h chiều vẫn không có tín hiệu con sẽ ra đời. Sau 20 tiếng vật vã trong những cơn đau và tôi có dấu hiệu kiệt sức, bác sĩ quyết định cho mổ lấy thai.
Sau một quá trình chuẩn bị kỹ càng và gây tê, bác sĩ tiến hành mổ. Vì chỉ được gây tê, nên mẹ hoàn toàn tỉnh táo. Căng thẳng, lo lắng, run rẩy, sợ hãi, đó là tột cùng những cảm giác mà một người mẹ trong quá trình chờ mổ trải qua. Tiếng dao kéo lạnh ngắt vang lên và tôi biết mình đang trong cuộc mổ thực sự.
5 phút trôi qua từ lúc bác sĩ bắt đầu đường rạch bụng, phòng mổ im lìm, bỗng lòng tôi nhẹ bẫng. Oa, oa, oa! Con cất tiếng chào đời thật đặc biệt, tiếng khóc rắn rỏi đủ sức làm sống lại một cơ thể suy kiệt. Nước mắt tôi tuôn rơi khi nghe tiếng con . Không nỗi đau nào so sánh được với nỗi đau của người mẹ khi sinh con, nhưng cũng không niềm hạnh phúc nào sánh được niềm hạnh phúc làm mẹ.Sau khi được cắt rốn, con được đưa sang bàn bên cạnh để phụ tá chăm sóc, sưởi ấm, hút đờm nhớt. Ở bàn bên này, bác sĩ chính vẫn miệt mài bóc nhau thai, làm sạch buồng tử cung và khâu lại vết mổ cho tôi . Tôi tỉnh dậy trong phòng hồi sức. Cô ý tá nhẹ nhàng đặt con vào tay tôi. Con nhỏ nhắn, non nớt đến se lòng.