Bến sông, quê nhà có nắng...

Đăng lúc: . Đã xem 920. Người đăng bài viết: Nguyễn Thái Hà. Chuyên mục : Chúng tôi viết
Thời gian trôi, công việc trôi. Những dòng chữ dang dở ngủ yên trên bàn, gió thi thoảng lay tấm màn mỏng đưa ánh sáng lách vào qua ô cửa bụi. Người vẫn lặng im...
Bến sông quê nhà - minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh
Bến sông quê nhà - minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh

Mình vẫn thích những ngày yên bình như thế. Những ngày không nghĩ gì, những ngày có thể nằm ngoài hiên nhà của mẹ nghe gió, nghe mùi cây cỏ, nghe tiếng tim mình đập và nghe cả mùi những cơn nắng oi nồng của hạ trắng và những chuỗi ngày mưa lê thê của đông sầu. Ấy là khi ánh nắng đầu tiên trở về sau mấy mươi ngày mưa ủ rũ. Rét mướt nhiều ngày đã làm tê cóng gương mặt có màu da trắng xanh, mịn và mát lạnh hơi mưa của mỗi con người xứ nơi đây. Như từ một cõi xa đâu đó, ánh nắng rớt trên vai trên nón ngỡ ngàng, nhẹ như tơ, như một mảnh lụa the choàng phớt qua. Và gương mặt, dáng đi của mỗi người bỗng trở nên nhẹ nhõm như khói như sương.

Nắng mới đến như không đi bằng chân gay gắt mà bằng đôi cánh mỏng của sương mù biển cả pha lẫn với hơi của núi rừng Trường Sơn. Sáng cũng như trưa, trưa cũng như chiều, nắng lãng đãng không thay sắc màu. Cứ như một vùng ánh sáng đã được lọc qua nhiều tầng sương, mây, gió mờ nhạt mông lung giăng trải lên cảnh vật.

Buổi sáng, khi khu vườn còn lặng yên ướp lạnh trong hơi đông giá, bỗng nghe ấm một chút thoảng hương mộc - một chút thôi! Không nồng đượm như giữa mùa hè, như cùng một nháy mắt với tia lấp lánh trên chùm cau già cỗi đông thì, dấu hiệu báo của một ngày chuyển mùa không mưa. Trong khoảnh khắc sau, cả vườn cây như lay động chuyển mình đón nắng một cách sẽ sàng, tế nhị. Gần như e ngại mỗi tiếng chào niềm nở, ồn ào sẽ làm cho nắng tan biến đi.

Rồi nắng tan ra loang dần, loang dần ra trước những vạt cỏ thanh mềm. Gió lang thang nô giỡn cùng đám củi khô, lá mục. Thoảng trong không gian có tiếng ve sầu đầu hạ kêu u u xa vắng tạo nên một đoản khúc giao mùa giữa sớm mai, nhẹ nhàng du dương xuyên qua từng sợi nắng vàng hắt bóng, gợi cho ta một cảm giác mơ hồ, mông lung...

Sao suốt đời tôi vẫn nhớ cái nắng ở những cánh đồng xa. Ánh nắng quê mùa mà thơm thảo. Nắng làm cho màu lúa vàng như một giấc mơ. Nhớ nắng quê nhà sao nhớ đến thắt lòng, cái nắng mênh mông ở bến sông làng. Nơi mà tôi đã có em, cô bé hàng xóm có đôi mắt đen tròn vẫn thường cùng tôi rong chơi trên con đường làng quanh co giữa những trưa hè rực nắng, và những chuỗi ngày kỷ niệm thời ấu thơ.

Đã có những lúc thấy lòng hiu quạnh quá, tôi về một mình ngồi bên bến sông để mong tìm một chút nắng cho lòng. Mặt sông ngày nắng lên sao yêu kiều quá đỗi. Nắng từng sợi nhỏ mỏng manh ấm nồng đôi bờ cỏ dại, soi xuống lòng sông lấp lánh ngàn vạn mặt trời vàng...

Lòng vẫn thèm nhớ hoài những vạt nắng vàng trải mịn như thảm nhung lên những cây bắp mùa chưa ra hoa. Nắng mới bắt màu xanh non của lá, nhuộm vàng những chân tơ hồn nhiên đẹp tựa dáng thiên thần. Dường như nắng cũng có mùi riêng rất lạ, nồng nã với chân rạ ven sông, hoi hoi trong đất phù sa mới và thơm thơm nồng nồng hương tóc ai từng sợi lả lơi dài. Có ngày tôi thích ngồi một mình mải mê ngắm những cọng nắng vàng ở tận bên kia sông vắng. Nắng thắp những ngọn lửa nhỏ lên màu hoa phượng đầu mùa như những ngôi sao xa lấm chấm vệt sáng đầu hôm tận cuối chân trời.

Và có một màu nắng khác ủ đỏ như lửa lòng chưa bao giờ tắt trong ký ức, đó là màu trắng học trò. Nắng cháy khét tóc trên đường đi học, buộc chân phải chạy lò cò trên những trảng cát ngập một thứ ánh nắng màu trắng. Nắng roi rói sân trường làm ngập đỏ cả một mùa hoa phượng. Nắng làm tan nhớ những bóng cây ngày xanh lơ và mát dịu trên đầu như bàn tay của mẹ. Dưới ánh nắng lốm đốm hoa vàng là gương mặt bạn bè thân yêu đã sống suốt một tuổi hồn nhiên. Và có phải cùng với nắng là tiếng cười rực rỡ như cầu vồng chưa bao giờ tắt.

Sống nhiều năm với nắng phố nhễ nhãi và bụi bặm, có ngày đâm thèm và nhớ ray rứt một chút nắng quê nhà. Nhớ cái nắng đong vàng trong chiếc gàu sòng tát nước của mẹ. Cái nắng sóng sánh như mật ong rừng trong từng chiếc lá sen xanh. Nắng hun hút giữa cánh đồng lúa vàng tươm những giọt mồ hôi nặng. Và cái nắng trong những dấu chân ai ngày kia sang sông bỏ lỡ một lời thề...

Bài viết trên của tác giả Nguyễn Dư Huy Hoàng , một thành viên của Công Cụ Tốt, được Công Cụ Tốt lưu lại. Bài viết gốc ở https://tuoitre.vn/ben-song-que-nha-co-nang-487874.htm