Một năm có bốn mùa : xuân, hạ, thu đông; nó lặp lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn. Và khi những bông hoa đào hoa mai chấm nở, hoa mận hoa mơ phủ trắng trên những quả đồi chính là lúc báo hiệu một năm cũ sắp qua, năm mới đã đến, mùa xuân đến thật rồi. Già trẻ với những cảm xúc lẫn lộn, háo hức......
Thời gian là những năm tháng vô tình mà ở đó ai rồi cũng sẽ khác chính mình của ngày xưa. Tuổi 20 cũng giống như một trang chuyện mở đầu cho một cuộc đời mà thật khó để đặt bút vẽ ra bao viễn tưởng. Rồi ở đó cũng sẽ có những nhân vật người ta chẳng còn muốn nhắc lại, bởi họ sợ, dòng mực vừa viết ra......
Cao Bằng là nơi mà tôi ao ước một lần được tới, tôi mê cảnh sắc thiên nhiên, yêu con người nơi đây qua những hình ảnh trên tivi,trên các trang mạng xã hội. Rồi một ngày tháng 11 khi đang là một sinh viên năm thứ ba, chúng tôi nhóm 10 bạn thân đã lên lịch và hẹn nhau tại quán phượt 26 cùng lên lịch......
Ðã đi qua những ngày xuân phân là bước chân vào một mùa hè oi ả, nắng như hoa phủ ngập trời. Nắng như từ dưới đất nắng lên, hong vàng ngàn chiếc lá xanh. Nắng khiến lòng ai mơ những ngày mưa dịu dàng. Mơ đôi chân trần đi trên những chiếc lá đẫm nước và rùng mình vì cái lạnh tưởng tượng của một ngày......
Tôi yêu và ước mơ trở thành một người giáo viên được đứng trên bục giảng. Bởi lẽ trong suy nghĩ của tôi những người thầy cô giáo thật vĩ đại và cao cả, hiền lành nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc để truyền đạt cho học trò không chỉ những kiến thức trong sách vở mà còn cả những kĩ năng sống để vững bước......
Nếu ai đó nói rằng : Hãy kể về một người thân trong gia đình mà tôi yêu quý nhất, với tôi đó chính là bố....
Trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ có những hồi ức của riêng mình. Khi ta trưởng thành những ký ức vui vẻ hay thậm trí là cả những ký ức buồn đau trong quá khứ đều sẽ là những bài học,trải nghiệm đẹp theo chúng ta trong những tháng ngày dần lớn lên trong cuộc đời . Ngay cả những trận đòn roi đau đớn,ngay......