Hoàng hôn mầu biển nhớ

Có một ngày đi tìm mùa xưa cũ, bước lãng đãng đưa tôi về với biển. Những muộn phiền được rũ sạch, tâm hồn trống rỗng như bầu rượu muốn chứa hết tất cả bầu trời. Muốn gói chút nắng, chút gió mang theo làm của nả, muốn gói cả tiếng chim vang vọng kia về phố với chút nuối tiếc của người tri âm...

Tác giả bài viết: Nguyễn Dư Huy Hoàng

Một buổi chiều được ngắm hoàng hôn rơi trên làng quê ven biển. Ngắm những vườn cây mát rượi dọc con sông chảy về phía biển. Làng quê hiền hòa hiện lên trên cánh đồng lúa vàng ươm, những bờ ruộng được chắn đất làm hồ để chăn thả cá tôm. Đúng là có đi xa thành phố mới cảm hết được những buổi chiều hun khói sau những mái nhà bình yên. Mùi hương của muối biển hòa tan trong hướng tóc ra tháng Sáu vừa gặt, chừng như sự sống cứ thế đơm sắc, đơm hương.

Như một vết thương lòng chưa bao giờ lành sẹo, quê nhà ở trong tôi luôn là mối tình đầu nguyên vẹn. Ở đó màu thông xanh nghi ngút cháy suốt một tuổi thơ vô ưu lang thang trên những triền đồi cát trắng, đầy nắng. Nắng thắp lửa lên màu hoa tường vì nở dại trải như tơ lụa mềm óng ả xuống tận những dân đồi vu vơ thèm một loài hoa, loài hoa mang tên em nhưng không còn em ở đó. Tôi ngồi đây mà sống lại thứ hạnh phúc âm nồng của những ngày thơ trẻ Tuyệt Vời đau thương lần ta dại ngộ. Tình qua, nỗi nhớ cứ cồn cào..

Hoàng hôn in sắc đỏ rực giữa bầu trời nghiêng cộng thêm nét vần vũ của những khối mây cao thẳm khiến không gian mang nét hoang hoải thắt lòng. Đó là ánh nắng của buổi chiều tà đã được tạo hóa dệt bằng từng sợi tơ nhỏ mịn, bầu trời như được mở rộng ra tới vô cùng vô tận, xa hơn cả về chiều rộng và rộng tới vô bờ phía trên. Nhịp sống biến đổi theo ráng nước trời mây, giữa không gian phóng khoáng của trời nước giao hòa dường như chỉ còn lại duy nhất vẻ đẹp kỳ vĩ của bóng nước mây trời, mọi bụi bặm phàm trần cũng như được cơn gió lành xua tan khỏi tâm hồn.

Bao nhiêu năm đã qua, dăm ba cuộc tình không tên tuổi cũng đã ra đi, để lại trong tôi những ký ức nhạt nhòa. Cả những ước mơ giản dị nhất của một thời đã đi qua không trở lại. Cũng giống như dòng sông vẫn chảy về biển cả, bao nhiêu cánh lục bình nhạt tím đang trôi sông như cố níu thời gian trên cây sấy khô ven bờ biển vắng. Rồi tất cả cùng qua, tựa hồ như mưa đổ dài xuống suối, ra sống, ra biển, vo tròn thành hạt cứ thế mà đổ dồn ra đại dương mênh mông..

Điều gì đó tự thẳm sâu đã cố níu kéo tôi trở lại không ngần ngại. Để nguôi quên một điều gì đó phải học cách nhớ trăm điều khác. Âm vang mênh mang buồn của những đại ngàn năm xưa vượn qua biển mái nhà nhấp nhô, tràn lên tiếng rì rầm của phố xá, dội triền miên như sóng vỗ, như ký ức xô bờ.

Những vạt nắng cuối cùng của một ngày chợt bừng lên, cắt xéo qua không gian tĩnh lặng mênh mang, chấn vào những con sóng vỗ ì oặp và yếu ớt đuổi theo những chiếc thuyền đang lặng lẽ khuất dần trên những Con đường nước như mê cung rẽ về khắp mặt biển. Xa xa, rừng phi lao chạy ngang như đường chân trời phân định ranh giới giữa trời và nước. Còn mặt biến rộng lớn thì sóng sánh, ít tắp trong ráng chiều đỏ ối màu táo chín, nhuốm những ghềnh đá ven bờ một sắc hồng thắm như môi ai. Như thể sắc hồng ấy là cả một khung trời kỷ niệm, như những ngọn lửa nhỏ ấp iu không bao giờ chịu tắt trong lòng. Cố níu kéo chút gì đó là niềm tin để sống tôi bước về hướng có mặt trời khi hoàng hôn sắp lặn. Một ngày mới bao giờ cũng đem lại cho con người ta hơi thở trong lành. Ánh ban mai sẽ xua đi những phần giá lạnh và sự tẻ buồn của ngày hôm qua. Cũng giống như mặt biển mênh mông ngoài kia, nếu dang hai tay trước biển, ta sẽ thấy tận chân trời của những đam mê cao vút. Hãy còn đó những hạt hy vọng dành riêng cho những tâm hồn đa cảm, trước những bộn bề của cuộc sống hôm nay



Bài "Hoàng Hôn Mầu Biển Nhớ" đăng trên Thái Sơn số 20


 

Ghi chú: Công Cụ tốt số hóa và lưu lại tác phẩm Hoàng Hôn Mầu Biển Nhớ của Nguyễn Dư Huy Hoàng đăng trên Thái Sơn số 20 với sự đồng ý của tác giả

Nguồn tin: Thái Sơn

Người đăng bài viết: Quản trị hệ thống

Nội dung