Đạo có thể nói được thì không phải đạo trường cữu. Danh có thể gọi được thì không phải danh còn mãi. (Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh) cho nên Lão Tử chủ trương: ''Bất ngôn chi giáo” (giáo lý không dùng lời nói) và Phật Thích Ca tay cầm hoa sen, miệng mỉm cười mà Ca Diếp giác ngộ yếu chỉ truyền đạo của Ngài
Người khôn ngoan không bao giờ vì trọng cái danh hảo mà xem nhẹ tính mạng mình.
Người không tắm rửa thì càng sức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học, có đức tự nhiên thơm.
Phải làm nhiều việc tốt mới gây được tiếng tăm tốt, và chỉ một việc xấu ta có thể đánh mất nó.