Chịu những mùa Đông, xứ bạn hoa hồng còn nở trắng Trải nhiều gió bấc, quê tôi dâm bụt vẫn lên xanh.
Người tốt đưa lên, kẻ tồi lôi xuống Làm cho làng xóm, luôn được yên vui.
Cỏ dại phải nhổ, hoa đẹp siêng chăm, Để tạo vườn xuân thêm rực rỡ.
Đừng để chữ tiền đè trên chữ nghĩa Chớ đem điều ác dập điều nhân.
Bẻ lộc đêm xuân, nhờ cây cho lá nõn. Ăn cơm gạo mới, ơn kẻ tạo mùa vàng.
Qua trận súng gươm, cuộc sống áo cơm còn nặng nợ Trải cơn dâu bể, nhân dân cội rễ chẳng vơi tình.
Lá rụng về cội.
Đã vay dòng thơm thiên cổ Phải trả ta cho mạch giống nòi. Đường đi ngăn trở ở đôi bên Mạch máu quê hương vẫn chảy liền Hạt giống lìa cây ăn đất mới Lá xanh hương cội lúc nào quên.
Người như tằm ăn lá dâu, nhưng chưa nhả tơ.
Ăn cháo đá bát, khỏi vòng cong đuôi (sự phụ bạc).
Bố thí: Nhường cơm xẻ áo.
Đồng tiền hai chữ son khuê ngược Nhân nghĩa đôi đường nước chảy xuôi.
Đem thân phụng thờ người đến lúc sa cơ mà bỏ đi là bất nghĩa, nhưng không đi là bất trí.
Của biếu là của lo, của cho là của nợ.