Tự tình một đêm trôi
Đêm. Thành phố lên đèn như ngọn sao sa, màn sương dày dần lên, bao trùm cảnh vật Bấu trời khoác chiếc áo màu xám mực buồn lơ đãng, đăm chiêu bàng bạc nôi suy tư. Khi thành pho đa ngủ say vùi sau một ngàỵ mệt mỏi, bóng đêm mở ra một dơi sống khác của pho xa, cam giac ve mọt tạo hóa màu nhiệm như phong toa mọi cảm xúc. Có lúc bông giật mình bất giác se se lạnh cái lạnh không đù thấm vàọ da vào thịt nhưng cũng đủ làm cho hồn ai mênh mang, ngây ngât một nôi niềm khó tả...
Tác giả bài viết: Nguyễn Dư Huy Hoàng
Trăng lên, gió mơn man dìu dịu. Dòng sông trăng gợn sóng, con thuyền bồng bềnh trôi. Sóng vỗ ru mạn thuyên rồi gọn vô hồi xa mãi cùng những tiếng đàn réo rắt du dương. Đấy là lúc các ca nhi cất lên những khúc điệu Nam nghe buồn man mác, thương cảm bi ai vương vấn như Nam ai, Nam bình... Chẳng rõ từ bao giờ, tôi yêu vô cùng những mặt sóng mênh mông như sương, như khói. Và mỗi lần đối diện với chúng tôi lại càng yêu hơn, muốn là chiếc lá để được xuôi dòng phiêu lãng.
Nhớ xưa. Ngày còn thơ trẻ, tâm hồn như cánh diều no gió muốn bay mãi vào bầu trời rộng lớn. Khi biết buồn, bến sông là nơi đê tôi trải lòng tâm sự. Lần đầu ngong ngóng ai về từ phố thị, tay cứ vò nát những chiếc lá sung già thả trôi rồi bối rối giật mình.
Lớn lên, hơn hai mươi hai năm trôi theo dòng chày của cuộc đời qua không biết bao nhiêu chiều trên bện đợi, tôi thấy sao đời người và dòng sông lại giống nhau đến thế! Ai biêt dòng sông có bao nhiêu bằng phẳng, bao nhiều đoạn gập ghềnh quanh co, thăng tắp. Có điều, dù gặp trờ ngại khó khăn dòng chảy luôn đi vòng để tranh chứ không bao giờ chịu quay lùi...Đêm nay, trên chiếc thuyền đã dừng neo giữa muôn vàn nhịp sóng dùng dằng, cảm nhận được một thoáng thiên thu trong những làn điệu dân ca thấm đượm ân tình, mới thấy mình tràn đầy mùi vị Huế, càng hiểu thêm khát vọng thăng hoa của tâm hồn Huế. Đêm xuống càng sâu, sương càng lạnh. Rùng mình nghe trên vai ướt đẫm nhưng hạt sương non, ngọn gió thâm u của đêm lướt qua vô vàn con sóng trên mặt sông vẫn còn đủ sức đánh thức đám lau kia thành lời xào xạc. Trăng non vẽ một nét sáng thanh tao trên nền trời mực Tàu, như một hơi thở mong manh của ánh sáng đang giành sức sống cho mình. Có phải vầng trăng khuyết ấy là mảnh hồn của một vòm cầu thoát xác bay trở lại bầu trời? Trong bóng đêm sâu hun hút trang non xanh xao yếu đuối như một cô gái Liêu Trai vừa mới được thổi vào một chút sinh khí của người mê trăng, chao đảo giữa "vừa yêu, vừa chết", ẻo lả như một ngọn lá trong gió, bơ vơ bô tận đến mức độ mâu thuẫn phi lú với chính hiện hữu của mình.
Hình như người Huế nào có một chút chi cô đơn trong hồn nếu khong nói người Huế thích cô đơn!
Cô đơn như một góc nhỏ hẩm hiu trong cái căn nhà xưa co ba gian hai chái có rất nhieu bóng tối. ở đó được giấu kín những gì rất nhỏ nhoi nhưng lại rất quý báu cho thân phận cùa một đời người... Qua bao đau đớn, ê chề luân hồi muôn kiếp, hình như cọn người ở đây thường được cứu rỗi bằng những giây phút đăm chìm tong tâm cảnh, có một chút vui mơ hồ như cánh chim mỏng đập nhẹ nơi tìm. Khi đât ười còn mang mang chưa định hình rõ nét sau cơn mê ngừ, khi ngày chưa đến đem chưa đi, khói sương còn là mộng ào, tắt cả tri giác con người ờ nơi chốn vô danh được thấy vẻ yêu kiều sơ thủy của một người rất thân. Có phải hạnh phúc thật rất gần, rất thường? Mà vẫn như một nỗi ngạc nhiên!
Cảnh giới đêm trường và mặt sông vẫn còn đủ sức đánh và của cõi lòng được chứa đựng trong đôi mắt hốm sâu vì không ngủ. Cái băn khoăn chập chờn, cái suy nghĩ loanh quanh, vân vơ bao giờ cũng có đêm khuya làm bạn và đồng löa. Tiếng gà canh năm cũng vừa cất lên đâu đó mơ hồ vọng về... Có nôi lại được gần nhau hai bờ âm dương cách trở, để ngày vui còn đọng lại trện ngọn lau lách nở rộ một ngày mùa sau?Người đăng bài viết: Nguyễn Thái Hà