Nỗi niềm chi rứa mưa ơi
Mưa, những cơn mưa giao mùa vừa mới dứt. Làm kẻ lãng du, tôi lang thang dọc con đường ngược xuôi xe cộ thơ thẩn ngắm những giọt mưa còn đọng trên lá. Giữa sắc trời bảng lảng hơi sương trong buổi sớm bồng bềnh mây trôi, giữa cái mênh mang muôn điệu của dòng đời. Tôi để mặc cho miền ký ức trôi dạt đến một khung trời - nơi dó có chọn yên bình để rồi nhớ, rồi thương, rồi khát khao hoài niệm bâng khuâng biêng biếc một cõi lòng. Đâu đó chợt nghe môt một cơn gió nhè nhẹ mang hơi lạnh phả vào người rồi tan ra quyện vào da thịt, vào trong từng nhịp thở đôi lúc cho ta cảm giác thật lạ và đôi khi tự hỏi “mình đang mơ?”
Tác giả bài viết: Nguyễn Dư Huy Hoàng
Mưa! Làm mưa, ước la mưa đã theo tôi tử thuở gặp mưa, quên minh đi trong dòng vô thức, ru mình trong chuỗi rơi .. rơi xuống mãi hoài mà chẳng có một tiếng "để làm gì ?". Mưa từng giọt ... thời gian chảy vào không gian, mưa từng giọt dìu nhau già-trẻ, mưa từng giọt chan chứa buồn-vui.
Con người và thiên nhiên nơi đây như hài hòa, quyện lẫn. Ai đó nói rằng thiên nhiên là một phần của tâm hồn con người, là nơi trú ngụ của những trái tim đa cảm và thanh cao. Vậy thì mưa Huế là một phần của tâm hồn Huế vậy ! Mưa huế nghe sao da diết quá. Những hạt mưa như cởi mở mọi u buồn, gắn kết những con người xứ Huế, níu kéo tâm hồn những người đi xa. Từng giọt thương, giọt nhớ ... mỗi giọt mưa Huế như là cuộc sống, tình yêu của mỗi con người xứ thành cổ nơi đây, "trận mưa nào đọng giọt tâm tư". Có sống với Huế, với mùa mưa mới thấm thìa để khi di xa lọi "thèm" một chút mưa trên đất mẹ.
Nối tới mưa ở Huế, ai cũng liên tưởng đên nhưng trận mưa rả rích, mưa da diết, "mưa kéo dài lê thê" khiến người ta chỉ biết "buổi chiều ngổi ngóng những chuyên mưa qua". Mưa làm mọi vật tê cóng, rũ rượi... Vậy, có bao giờ bạn thấy mưa có màu đỏ chưa? Khác hẳn với nhửng cơn mưa mùa đông mang vẻ dẹp trầm tư, đó là những cơn mưa mùa hạ soi bóng phượng mà mang màu đỏ thắm, ổ đây, mưa không hề buồn mà mang màu rực rỡ của sắc thắm hoa phượng được nhìn qua lăng kính nội tâm của con người. Những giọt mưa của tình yêu hay là lòng hy vọng được thắp lên từ những hàng cây hai bên đường “Phượng bay” đang đứng trong mưa chứng kiến một tình yêu đẹp, một tình yêu mang vẻ đẹp của Hoàng thành rêu phong cổ kính, vừa mang vẻ đẹp của sức trẻ thanh xuân.
Sống trên đời sống, vạn vật đều có chút thật tâm. Ông trời cũng vậy, “ươm nắng” rồi lại mưa... và thế là những khối pha lê trong trẻo, lung linh vỡ ra, tan chảy biến thành những giọt mưa rơi rớt xuống trần gọi về trên từng góc phố, hàng cây. Một thoáng gió lao xao, lao xao những cánh phượng đỏ mỏng manh hòa quyện trong những giọt mưa òa xuống như một tấm lụa mỏng, trong suốt điểm lấp lánh những hạt lấm chấm đỏ trong màu mưa đầu hạ làm xao xuyến bao mặc khách thi nhân.
Đã thôi những ngày ầm ập nắng, những cơn mưa đầu hạ chợt đến vội rồi đi, rào rào trên phiến lá tươi non đập vào ô cửa kính. Một thứ mưa duyên con trai, con gái đến tuổi tìm nhau, ném cho nhau một chiếc khăn tay đẫm đầy nước mưa như thay lời hò hẹn. Rối lũ lượt dưới mưa, những cái bóng đi tìm những cái bóng. Lép nhép trong mưa chỉ có tiếng bước chân thẹn thùa.Nơi đó... như có rơi vào tình tang một giọt mưa, rồi thành chuỗi long lanh trong mắt những cò cậu học trò mười sáu. Cái tuổi nhìn mưa dưới mái hiên hồng, bỗng xôn xao chảy tràn màu phượng đò trên nền trời xanh thăm thẳm, ở đó, lũ lượt những tà áo trắng tinh khôi của nữ sinh đến trường, ở đó có tiếng guốc khua trên vỉa hè, có những vành nón nghiêng che môi cười, có tóc đen buông thõng trên bờ vai áo quyến thô sơ - ai nói vải quyến là nghèo, là không sang?
Không biết bao mùa mưa dã làm Huế xói mòn đi rất nhiều lớp đất, nhưng cũng có bấy nhiêu cơn mưa ấy dã làm bao nhiêu cô cậu học trò phải xao xuyến bâng khuâng. Cũng con đường đó nhưng sau cơn mưa giông đầu mùa, cây lá bỗng trở nên mượt mà, tinh tươm đến lạ lẫm. Cây là cây cũa ngày xưa, đường là đường cũ bước vừa hôm qua vẫn còn đó những giai điệu cũ, tha thiết và sâu lắng. Vậy mà chỉ qua một cơn giông đầu mùa tắm gội, tất cả như bỗng trở nên mới rợi và lòng người cũng vơi bớt nhẹ nhàng hơn. Để rồi có một sớm nào giật mình tỉnh dậy, ta thảng thốt nhận ra mình không phải ngày hôm qua...
Trời chợt nắng rồi chợt mưa. Con tàu thời gian chuyển bánh không ngừng... Tất cả đã nhạt nhòa về ký ức. Sương buổi sớm sa xuống, ùa vào mắt cay cay. Đã qua rồi một thời ngây ngô, vụng dại. Xa rồi...
Người đăng bài viết: Nguyễn Thái Hà