Mẹ, bến đỗ đời con

Nơi ấy, quê nhà. Một khoảng trời xa xăm thơ mộng với những mùa mưa nắng, nơi có hình ảnh mẹ ngày đêm lam lũ trên mảnh đất khô cằn đầy sỏi đá để tuổi thơ tôi được trọn vẹn. Nơi gắn liền với những ký ức rất đỗi ngọt ngào của một thời thơ trẻ hồn nhiên

Tác giả bài viết: Nguyễn Dư Huy Hoàng

Như những chiếc lá trên một nhánh cây lớn, ai xa quê nhà lưu lạc khắp bốn phương trời mà chẳng nhớ, chẳng thương...

Ngày bé, cứ mỗi trận mưa giông mẹ lại hối mang đủ các loại xô, chậu, thau đển cả xong nồi ra hứng dột. Mái tranh ẩm ướt lâu ngày mục nát gặp trận mưa là dột tứ tung. Từ chỗ nằm ngủ đến chốn hàng hiên, căn nhà lá ba gian cứ thi nhau nước chảy. Tiếng gió rít gào, tiếng mua hối hả ngoài hiên, tiếng mua dội vào những vật hứng bằng nhôm bình boong nghe đinh tai nhức óc. Tôi vô tư gấp những chiếc thuyền giấy bé xíu thả xuống sân. Khoảng sân lúc này đã là một mặt nước mênh mông. Con thuyền nhỏ tròng trành theo sóng nước, một viên gạch nhỏ nhô lên cũng đủ làm chao đảo nhưng nó vẫn lướt theo dòng về đến cuối bãi bờ. Dưới ngọn đèn dầu leo lét trong đêm, gương mặt mẹ như khắc nhịp thời gian. Gương mặt người đàn bà đã bao năm thay chồng nuôi con. Mẹ đã hy sinh và làm nhiều hơn những người mẹ khác phải làm, vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là người bạn đồng hành cùng con trên những bước đường đời...

Biết bao năm rồi mẹ vẫn dắt con đi qua mùa hạ có mưa bão và nắng mưa. Con nước lên, con nước lại vơi đầy. Con đã lớn lên từ ruộng lúa bờ khoai, tuwg những câu hò ví dặm nơi bến đỗ. Để một ngày kia bỗng bước chênh vênh khi về lại chốn cũ. Như xé lòng vì thương nhớ vẫn cứ là bến sống quê của mẹ, lấp lánh hoài trong những ngày nắng và u buồn sao trong những ngày mưa. Ngày trở lại, tô chợt đánh thức giác quan của mình khi nghĩ về những chuỗi ngày yên bình ở chốn quê hương. Đâu đây kỷ niệm cứ rủ nhau kéo về như thăm hỏi. Tuổi trẻ và bao nhiêu ước vọng cứ hiện ra như dấu chấm hỏi về tương lai. Đời người dài hay ngắn ? Câu hỏi ấy cứ ẩn hiện trong tâm thức luôn đau đáu muốn đi tìm lời đáp. Có lúc chợt nghĩ rằng nếu một ngày mai mình không còn mẹ, trong giấc mơ từng đêm sẽ đẫm nước mắt ước mong. Hạnh phúc cũng thật ngắn ngủ như những nỗi đau kia ! Biết đâu mai này...

Có một ngày đi qua giấc mơ lòng, dòng sông quê chiều nay lặng lẽ vắng bóng mẹ, âm thầm như tôi đơn lẻ ngồi đây. Những áng mây hồng như trôi thật nhẹ, đâu đó một đôi chim sải cánh tận tít cuối chân trời. Nắng đã về chiều và mặt sông chợt sáng trắng như những dải lụa ngà. Những bờ bãi xa khuất chìm trong mày khói lam mờ, gió cũng sxoon xao làm đám lá tre vàng bay tơi tả xuống bến vắng. Ngày xưa ơi ! Có ngọn gió nào thổi về quê hương để tôi được trở về thuở bàn chân bé xíu lấm lem mùi bùn đất, có con cuốc nào đi dọc bờ tre, đôi chân màu cánh sen cao lênh khênh cất giọng ầu ơ. Để dấu chân chim kia cứ mờ nhòa trên cát, nỉ non hoài sao con nước ròng cho bờ bãi xa khuất nhớ thương. Tôi vẫn thương nhớ mẹ trong những lúc nhớ sông. Bến cũ bao năm tha hương ngày trở về tỏ mà lau lách. Dấu mòn xưa phủ đầy cỏ dại, thứ có chỉ mỏng manh như lấm hơi thở vội vàng...

Tác phẩm Mẹ, Bến Đỗ Đời Con của tác giả Nguyễn Dư Huy Hoàng đăng trên Thế Giới Học Đường năm 2012 được Công Cụ Tốt lưu trữ lại

 

Nguồn tin: Thế Giới Học Đường

Người đăng bài viết: Nguyễn Thái Hà

Nội dung