Tay lạnh tim nóng. Tay nóng tim lạnh.
Sống nội tâm là sự tắm lặn trong tình yêu.
Hãy ăn cái mà mình thích. Hãy mặc cái mà mọi người ưa.
Sự cao cả là ở chỗ không cảm thấy ghen tỵ khi nhìn những người khác đạt được những thành công mà bản thân mình khao khát.
Sắt quá già, sắt gãy.
Nói đang thao thao sướng miệng mà ngưng ngang được. Ý đang hớn hở mà thu hẳn lại được, tức giận, ham mê đương sôi nổi thì tiết chế được, không phải là người kiên nhẫn thì không khi nào được như thế.
Người ta bỏ hết khôn vặt mới khôn lớn được.
Vui một đêm thành tiên Phiền một đêm thành cú.
Yêu ai, nên biết điều dở của người ấy. Ghét ai, phải biết điều hay của người ta.
Nên làm việc một cách đáng khen, nhưng không nên làm việc để được mọi người khen.
Kẻ thấy nghèo không sợ, thấy khổ không nao là người không ai khuất phục nổi.
- Người biết nuôi chí lớn thì sẽ không nghĩ tới mình.
Khi sống sung túc, phẩm hạnh lớn nhất là sự điều độ. Khi gặp tai họa, phẩm hạnh lớn nhất là sự kiên cường.
Hoa hồng giữ hương thơm bằng gai Con ong giữ mật thơm bằng nọc.
Vẵn cọp ở ngoài da Vẵn người ở trong lòng.
Làm người chớ miệng ngọt bụng chua Làm người chớ bụng gian ruột ngắn.
Chân thành là nguồn sinh ra mọi thiên tài.
Lưỡi con người là tay lái của tàu hỏa.
Gần sợ dạ, lạ sợ quần áo.
Nguồn trong thì dòng nước trong Nguồn đục thì dòng nước đục.
Trong loài người, kẻ là sỏi đá, người là ngọc bích.
Những phẩm chất tâm hồn không thể bị tổn hại vì vẻ ngoài xấu xí, trong khi vẻ đẹp tâm hồn rọi sáng ra làm cho vẻ ngoài cũng trở nên đẹp.
Điều đáng thương không phải con người sinh ra hay chết đi, cũng không phải là việc mất mát tiền bạc, nhà cửa, tài sản. Tất cả những cái đó không thuộc về con người. Thật đáng thương khi con người mất đi thứ tài sản chân chính của mình: Phẩm giá.
Chịu những mùa Đông, xứ bạn hoa hồng còn nở trắng Trải nhiều gió bấc, quê tôi dâm bụt vẫn lên xanh.
Người tốt đưa lên, kẻ tồi lôi xuống Làm cho làng xóm, luôn được yên vui.
Cỏ dại phải nhổ, hoa đẹp siêng chăm, Để tạo vườn xuân thêm rực rỡ.
Đừng để chữ tiền đè trên chữ nghĩa Chớ đem điều ác dập điều nhân.
Bẻ lộc đêm xuân, nhờ cây cho lá nõn. Ăn cơm gạo mới, ơn kẻ tạo mùa vàng.
Qua trận súng gươm, cuộc sống áo cơm còn nặng nợ Trải cơn dâu bể, nhân dân cội rễ chẳng vơi tình.
Lá rụng về cội.
  Trang trước  1 2 3 ... 14 15 16 ... 108 109 110  Trang sau